Nhớ mùa đào năm ấy
Hè đó, em theo chân anh về nhà ông cố, đúng dịp mùa đào lộn hột chỉ vừa mới bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên em đến thăm, mọi điều còn hãy bỡ ngỡ. Cảnh vật lạ lẫm hiện ra trước mắt em như một bức tranh thiên nhiên màu sắc hiền hòa. Trong kí ức xa xăm đó là hình ảnh ngôi nhà bé nhỏ nép mình bẽn lẽn bên ruộng lúa bát ngát xanh, chậm rãi vài cánh cò trắng sải cánh bay thanh bình. Ông Cố mất, hai bà ở vậy nương tựa nhau, dưới mái nhà tranh vách đất, giản đơn sống ngày qua ngày.
Ngôi nhà sát chân núi, bên một khu vườn rộng lớn rợp bóng mát của trăm cây đào to thiệt to. Men theo hương thơm lừng lựng từ phía sau vườn, em tìm đến một gốc đào già, rồi ngước nhìn chằm chặp vào mấy quả đào đang lủng lẳng trên cành. Nói thật lòng, giờ nhắc đến em vẫn cảm thấy thèm lắm cái mùi vị và cảm giác lần đầu tiên đứng giữa một rừng đào thắm màu đỏ vàng đủ kiểu. Đang say sưa bên mấy gốc đào, hai bà mang một cái giỏ thật to thúc em hái đào về lấy hột. Em vừa hái, vừa mếu, em thấy tiếc quá đi mấy trái đào bị chính em “tháo” khỏi cành xanh. Đây là lần đầu tiên nhất trong những lần đầu tiên em sắn tay áo lên đi hái trái cây trên cành. Cảm giác từ kẻ hủy duyệt nhanh chóng chuyển thành “cô gái hái sim”, em tự nhiên thấy hăng hái cộng dồn bao nhiêu niềm phấn khích.
Sau hơn một giờ, em địu một gùi đào thật to sau lưng chạy vội vào khoe anh, bộ váy màu trắng lắm lem biết bao nhiêu là nhựa đào.
Chiều lại, anh nướng mấy con cá khô vừa mang lên lúc sáng, Bà Tư ra vườn hái trái xoài to cùng mớ càng cua. Hai bà đãi hai đứa cháu bữa cá khô trộn đào, em ăn rồi khôn nguôi nhớ hoài.
Sập tối, có bốn bóng người ngồi quay quần bên bếp lửa. Bà Ba kể chuyện ngày xưa, thời chưa giải phóng, chuyện cuộc đời, chuyện con người. Tiếng cười rộn ràng khỏa lấp màn đêm sâu thẳm, vương mùi thơm nồng sặc của hột đào nướng nổ lách tách vui tai.
Đêm đó là một đêm khó quên trong đời, em đã nhủ lòng sẽ cùng anh về thăm hai bà thêm nhiều lần nữa, sống những đêm thanh bình nơi căn nhà bên rừng đào, xa lánh thị thành bồ bã.
Thế mà em nào biết, mùa hè tới rừng đào nào còn nữa, bà Ba đổ bệnh, ý thức lúc tỉnh lúc mê. Đất trồng đào đã biến thành ngàn trụ thanh long, xanh thăm thẳm, xanh đau lòng.
Em với anh giờ thành vợ thành chồng, công việc vồ lấy chúng mình, cuộc sống thực tế đã bóp chết giấc mơ bên vườn đào ngày nào. Chúng ta vội vã về thăm hai bà rồi rời đi chớp nhoáng, em không dám nhìn vườn thanh long đang đơm bông nơi mảnh đất ngày xưa là xứ sở của những cây đào. Em sợ em sẽ nhớ chiếc váy trắng lem nhựa đào, nhớ nụ cười của bà Ba hay tiếng lách tách của hột đào nướng đốt màn đêm thăm thẳm.
Hôm nay lại là một ngày tháng năm, e chợt thấy mấy quả đào trong thúng của một bà ngoại trạc tuổi bà Ba. Em mua hết số đào đó, giã một chén muối ớt cay nồng. Cắt đào chấm muối ớt, em nhắm mắt nuốt xuống cái vị chua chát quen thuộc đã từng, nhớ về một ngày tháng năm cũ kỹ, nước mắt túa theo dòng ký ức, những dòng ký ức mãi mãi xa tầm tay em với…
Tháng năm, mùa hè lộn hột hãy vừa mới bắt đầu, anh ơi!
Ngộ